Chú Cuội – Người Trên Cung Trăng

Chú Cuội – Người Trên Cung Trăng

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một tiều phu nghèo sống trong một túp liều tranh nhỏ tên là Chú Cuội. Chàng trai trẻ sống bằng nghề chặt củi, nhặt những cành khô trong rừng rồi đem bán ở chợ. Vì nhà nghèo không có tiền để mua xe bò kéo nên hằng ngày Chú Cuội phải buộc những cành củi nhặt được thành từng bó để vác về nhà rồi vác khắp làng để bán.
Một buổi sáng nọ, khi đang nhặt củi trong rừng, Cuội nhìn thấy ba con hổ đang chơi đùa với nhau. Xem xét tình hình xung quanh, anh phát hiện ra mẹ của lũ hổ đã đi săn mồi. Không có tiền để mua bò, Cuội nảy ra ý định bắt một con hổ con để bán lấy tiền. Cuội từ từ bỏ bó củi của mình xuống rồi bò đến nấp sau một khúc cây đổ và chờ cơ hội. Lúc đó, chú hổ nhỏ nhất vô tình lăn lại ngay chỗ Cuội đang nấp, Cuội nhanh chóng chộp lấy gáy con hổ mặc cho nó vùng vẫy mà vẫn không thể cắn hay cào mình. Hai con còn lại nhìn thấy con kia bị bắt sợ hãi tháo chạy.
Nghĩ rằng đã xong việc, Cuội ta quay bước ra về. Nhưng mới chỉ bước được vài bước, Cuội nghe tiếng kêu rầm trời từ phía sau. Quay lại Cuội giật mình khi nhìn thấy con hổ mẹ, nhanh như chớp Cuội trèo lên một cây gần mình nhất trong khi trong tay vẫn ôm con hổ con. Nhưng khi đang cố tìm cách trèo lên cây, con hổ con đã vùng vẫy để thoát khỏi chú Cuội và đã rơi rất mạnh xuống mặt đất.
Lúc này, từ trên cây, Cuội nhìn thấy hổ mẹ lẳng lặng tiến đến một cây đa gần đó, đớp lấy một ít lá nhai rồi đắp vào đầu con hổ con. Cuội sửng sốt khi nhìn thấy con hổ con chồm dậy chạy đến chơi với lũ anh như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó hổ mẹ dẫn đàn con của mình đến chỗ con hưu mình đã săn được rồi cùng nhau ăn.
Sau khi lũ hổ đã bỏ đi, Cuội trèo xuống rồi tò mò chạy đến chỗ cây đa, lấy vài lá rồi ngửi thử. Thấy mùi không có gì khác biệt với những cây đa khác nên Cuội nghĩ rằng con hổ chỉ bị choáng khi rơi, là cây đa chẳng giúp gì cho con hổ. Nhưng vẫn phân vân, Cuội ta lấy một nắm lá bỏ vào túi sau đó lấy rìu và rời khỏi cánh rừng.
Trên đường về nhà, Cuội thấy một con chó nằm chết trên đường. Nhận ra đó là con chó của con trai lão tiều phu, cậu bé rất yêu thương con chó và có lẽ sẽ rất buồn khi biết nó đã chết. Nhớ lại những gì hổ mẹ đã làm, Cuội nhai vài lá đa lấy được rồi đắp lên đầu con chó. Cuội rất đỗi bất ngờ khi nhìn thấy con chó nhổm chân vọt dậy, liếm tay mình rồi xuống đường chạy mất. Biết rằng mình đã phát hiện được cây thần, Cuội nhanh chóng trở về nhà. Sau khi lấy cuốc xẻng, Cuội vội vã quay lại con suối, đào gốc cây đa đem về nhà trồng và chăm sóc cẩn thận đến lúc cây đa cao lớn, sum xuê.
Nhiều tuần trôi qua, khi Tết nguyên đán đang đến gần, Cuội chuẩn bị củi khô, những cành đào và cành mai vàng có màu sắc rực rỡ khăn gói lên đường xuống chợ với hy vọng bán được lúc chợ búa đông đúc khi mọi người hối hả chuẩn bị cho dịp Tết. Với Cuội, đây là dịp yêu thích nhất vì mọi người ai ai cũng vui vẻ, thân thiện. Nhưng khi đã đến nơi cần đến, lẽ ra đường phải phố đông đúc lũ trẻ con vui vẻ chạy nhảy thì ở đây lại hoàn toàn ngược lại, đường phố im lặng và mọi người đều mang nét mặt sầu thảm. Tò mò muốn biết điều gì đang diễn ra nơi đây, đến gần một ông lão Cuội được nghe kể về con gái của vị vua, Ông đang sống ở phía Đông sở hữu phần lớn đất đai trong vùng. Người con gái này nổi tiếng xinh đẹp, rất yêu hoa và thiên nhiên. Nhưng hiện giờ cô đang lâm bệnh. Dù người cha giàu có đã làm mọi cách để con gái mình khỏe lại nhưng vẫn vô hiệu, họ sợ rằng cô sẽ không qua nổi cái Tết này. Khi nghe tin này, Cuội rất buồn. Nhớ lại nắm lá thần kỳ mình luôn mang theo trong túi để cứu chữa những con vật bị thương, giúp bạn bè lúc đau ốm hay để chữa lành những vết đứt khi đi lấy củi trong rừng. Dù chưa biết gì về công hiệu của những chiếc lá thần kỳ nhưng Cuội vẫn tin rằng mình có thể chữa lành bệnh cho con gái của vị vua. Cuội bỏ lại đống củi và hoa của mình, đi về hướng cung điện.
Sau một ngày dài lặn lội, Cuội đã đến được cung điện. Đường vào cung điện đi qua những bậc thang dài và khi tới được đỉnh thì Cuội đã mệt lã, người đầy bụi bẩn. Khi lính canh thấy Cuội với bộ dạng nhếch nhác, chân trần, quần áo tả tơi họ tỏ vẻ khó chịu và nghĩ rằng đây là một gã ăn mày nên đã không cho vào cung điện. Cuội không bỏ đi mà ngược lại còn cố gắng thuyết phục rằng mình có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của vua. Đã quá yếu và mệt lại bị một lính canh đẩy ép đi khiến Cuội bị rách chân, ngay lúc đó Cuội lấy nắm lá trong túi ra nhai rồi đắp vào chổ rách. Vết thương đã nhanh chóng được chữa lành. Đám lính canh thấy vậy liền đưa Cuội đến chỗ con gái của vua.
Ngay khi thấy Nguyệt Tiên, Cuội đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp của nàng. Nhưng thấy nàng nhợt nhạt và càng lúc càng yếu, không để mất thời gian thêm nữa, Cuội nhanh chóng lấy chiếc lá cuối cùng trong túi mình xé nhỏ rồi để vào lưỡi của nàng. Một lúc sau gương mặt nàng đã chuyển sắc, má dần dần đỏ lên và nàng đã mở mắt. Quá cảm kích, vua cha đã gả Nguyệt Tiên cho Chú Cuội và ban cho đất đai, của cải.
Cuội đã dùng của cải được ban dựng một ngôi nhà thật đẹp ngay tại vị trí của túp lều tranh của mình cho vợ mới cưới nhưng không hề để ảnh hưởng đến cây đa anh đã trồng. Sau đó Cuội đón cô dâu xinh đẹp về ngôi nhà mới. Ngày qua ngày, tình yêu hai vợ chồng dành cho nhau càng sâu đậm, họ sống những chuỗi ngày êm đềm, hạnh phúc.
Nguyệt Tiên rất yêu thiên nhiên nên nàng muốn trồng thật nhiều hoa nàng thích quanh ngôi nhà của mình. Cuội đồng ý với điều kiện không được trồng quanh cây đa của chàng. Chẳng bao lâu sau ngôi nhà của hai vợ chồng rực rỡ hoa đẹp của Nguyệt Tiên. Vào một ngày nọ, khi Chú Cuội đã vào rừng chặt củi, Nguyệt Tiên muốn trồng thêm hoa Thược Dược nhưng mảnh vườn của họ đã phủ đầy hoa, không còn chỗ để trồng ngoại trừ một chỗ rất gần cây đa của Chú Cuội. Nghĩ rằng chồng sẽ hiểu cho mình, miễn rằng không ảnh hưởng gì đến cây đa của chồng, nàng đào đất xung quanh cây đa để trồng những cây hoa Thược Dược của mình. Nhưng vô tình, trong khi đào Nguyệt Tiên đã đào trúng rễ của cây đa làm cây đa phát ra tiếng kêu rên đau đớn làm nàng rụt lại vì sợ hãi.
Bị đau đớn, thân cây đa lắc lư qua lại, nhổ những chùm rể còn lại bay dần lên ánh trăng tròn đang mọc trên bầu trời đêm. Nghe tiếng hét của vợ vọng lại từ xa, Cuội nhanh chóng về nhà nhưng ngay trước khi tới nhà, Cuội thấy chiếc rễ cuối cùng của cây đa quý đã nhổ lên khỏi mặt đất. Cuội nhanh chóng nắm lấy gốc cố hết sức níu cây lại nhưng Cuội không đủ sức giữ cây đa quá mạnh và cứ bám lấy gốc khi cây đa bay lên trời.
Chú Cuội vẫn bám chặt khi cây đa đang bay lên trời, nhìn xuống dưới Cuội thấy vợ mình đang khóc cứ xa dần, mảnh sân, ngôi nhà trở nên nhỏ lại. Khi cây đa vượt qua bầu trời và những vì sao, Cuội nhìn thấy ngôi làng mình chỉ còn là một chấm nhỏ. Khi lên đến cung trăng, cây đa bám rễ vào bụi đất trên mặt trăng. Nhiều năm trôi qua, Cuội vẫn ngồi mãi dưới gốc đa nhìn xuống trái đất mà vẫn không biết làm thế nào để về lại nhà mình.
Ngày nay, mỗi khi nhìn lên mặt trăng,người ta vẫn thấy một chấm nhỏ như người đàn ông đang ngồi thổi sao dưới gốc cây đa. Thật đáng buồn, Chú Cuội vẫn ngồi đó đếm ngày tháng trôi qua, thương nhớ Nguyệt Tiên và vẫn tìm cách quay về trái đất.