Tiếng sáo của người lái đò

Tiếng sáo của người lái đò

Tiếng sáo của người lái đó “ Vẻ đẹp bên ngoài không thể níu giữ được tình yêu, nhưng một tình yêu đích thực có thể xóa nhòa mọi khiếm khuyết của hình thể “ “ Vẻ đẹp bên ngoài không thể níu giữ được tình yêu mãi mãi, nhưng một tình yêu đích thực có thể xóa tan ranh giới giữa xinh đẹp và xấu xí “
Ngày xưa, đã lâu lắm rồi, ở nước Nam có một vị vua vô cùng giàu có, ngài sống chung với con gái trong một tòa lâu đài tráng lệ. Đặc biệt hơn, con gái của ngài là một mỹ nhân với sắc đẹp tuyệt trần khiến cho cả đài sen kiêu hãnh cũng phải ghen tị. Cũng vì lẽ đó mà ngài yêu quý con gái mình hơn bất cứ thứ gì trên đời. Mỗi ngày, vị vua giữ con gái của mình ở trong khuê phòng, đặt trên đỉnh cao nhất của tòa lâu đài được xây trên đỉnh đồi để chắc chắn rằng không cái gì có thể làm tổn thương nàng. Đêm cũng như ngày, nàng ở yên trong phòng, khoác trên mình những bộ váy áo lộng lẫy được dệt từ những thứ nhung lụa đẹp nhất thế gian, thưởng thức những món sơn hào hải vị mà đến các bậc đế vương cũng chưa chắc đã được nếm thử. Ngoài ra, mỗi khi nàng cảm thấy buồn, luôn có các nhà thơ xuất chúng nhất, những nhạc công tài ba nhất trong vùng sẵn sàng giúp nàng xua đi nỗi phiền muộn bằng những bài thơ, giai điệu làm sao xuyến lòng người. Nhưng tất cả niềm vui mà nàng có được cũng chỉ giới hạn đằng sau khung cửa sổ . Nàng chưa từng được đặt chân lên thảm cỏ ướt đẫm sương mai, hay tự tay hái trái cây chín mọng đung đưa trên cành lá, hoặc nếm trải cảm giác luồn tay xuống dòng sông mát lạnh. Nàng cũng chưa bao giờ chơi hay nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài những người hầu hoàng gia. Duy nhất chỉ có ánh ban mai mới có thể vươn qua cửa sổ để vuốt lên làn da mịn màng của nàng. Một ngày, khi nàng đang ngồi ở bên cửa sổ, ngắm nhìn dòng sông uốn lượn ở xa xăm, tận hưởng quang cảnh thơ mộng với những cánh buồm huyền ảo đang chậm rãi trôi qua sông thì bất chợt, một chiếc ghe nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Từ xa, nàng vẫn có thể thấy người chèo thuyền đang khéo léo đưa chiếc ghe vào nơi nước lặng một cách điêu luyện, sau đó chàng ngồi xuống và đặt cây sáo trúc lên môi. Chưa bao giờ nàng được thưởng thứ một giai điệu đẹp đẽ đến thế. Tiếng sáo dịu dàng như âm thanh của làn gió nhẹ, sâu lắng như dòng sông đang yên ả chảy,êm ái như tiếng hót thánh thót của chú chim sơn ca, đã làm rung động trái tim của người đẹp. Nghe tiếng sáo quyến rũ đó, nàng tưởng tượng rằng người chèo thuyền đó ắt hẳn phải là một chàng trai trẻ, phong thái hơn người, khôi ngô tuấn tú. Thế là, cả ngày hôm đó, nàng ngồi bên cửa sổ cho đến khi mặt trời lặn dần xuống núi, dõi theo hình bóng của chàng trai chèo thuyền cho đến khi khuất tầm mắt. Đến tối, nàng vẫn mơ về giai điệu ngọt ngào ban chiều, mơ về khoảnh khắc nàng được sánh bước lên thuyền bên cạnh chàng trai.Cả hai ngồi đó, bên nhau, trên con thuyền đang trôi lờ lững theo dòng sông êm đềm, dưới ánh trăng sáng vằng vặc của đêm rằm. Nàng được chàng trai kể cho nghe những điều thú vị và lạ lùng nhất mà trước đây nàng chưa từng nghe qua. Lần đầu tiên trong đời, nàng có cơ hội ngắm nhìn những thứ mà trước đây nàng chỉ biết đến qua những bài thơ, câu hát. Từ trên thuyền, nàng với tay xuống dòng nước trong lành, cảm nhận nụ hôn của cơn gió nhẹ trên bờ má, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của cành lan dại trên nhành cây. Một nụ cười chợt thoáng qua trên làn môi khi nàng đang mơ một giấc mộng đẹp. Trèo ra khỏi thuyền, chàng trai đỡ lấy nàng bằng đôi bàn tay vạm vỡ, khỏe khoắn và dẫn nàng tới một vùng đồng cỏ xanh mươn man, trải dài bất tận. Ngay lập tức, nàng chạy tới một bụi dâu tây dại, cảm nhận sự mềm mại của bãi cỏ xanh mơn mởn dưới bàn chân mình, rồi dùng tay hái một quả dâu vẫn đang lủng lẳng trên cành và nếm thử. Vị chua chua, ngọt ngọt, nhẹ nhàng, tinh khiết của trái dâu làm nàng ngây ngất, ngay cả thứ sơn hào hải vị mà hàng ngày nàng được ăn cũng không thể mang lại mùi vị tuyệt vời đến thế. Từ phía sau, vòng tay chàng trai đang từ từ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng như làn mây, rồi bỗng nhiên một tiếng gầm của một con hổ mắt xanh vang vọng từ trong rừng khiến nàng choàng tỉnh giấc, thì ra là âm thanh của cái cồng làm nàng thức giấc. Ngay lập tức, nàng vùng dậy, chạy ngay đến bên cửa sổ, đưa mắt tìm kiếm với hi vọng có thể bắt gặp bóng hình bé nhỏ, thân quen của chiếc ghe đó thêm một lần nữa. Tim nàng đập nhanh hơn khi nhận ra từ phía xa xa, một chiếc thuyền bé nhỏ đang từ từ trôi trên mặt nước, và khi tiếng sáo diệu kỳ của người lái đò đó vang tới bên tai, con tim nàng dường như dừng đập. Và lại một lần nữa, nàng ngồi bên cửa sổ cả ngày để thưởng thức tiếng sáo tuyệt vời được thổi bằng cả tấm lòng của chàng trai ở xa kia. Mỗi khi chiếc thuyền tiến tới gần chân đồi, nàng lại thả một vài cành hoa xuống, với hi vọng rằng cơn gió nhẹ sẽ dẫn lối cho những cành hoa đó đến với người lái đò. Từ phía xa, người chèo thuyền bắt được một trong số những cành hoa đang bay trong làn gió. Chàng cũng nhận ra một bóng hình bé nhỏ đang ngồi bên cửa số của tòa lâu đài nguy nga nằm trên đỉnh ngọn đồi kia. Chàng tự nhủ rằng đó là một cô gái và cũng chỉ mường tượng ra hình dáng cô gái xinh đẹp ấy. Biết rằng nàng đang lắng nghe tiếng sáo của mình, chàng trai cố gắng thổ lộ trái tim và linh hồn của mình vào mỗi giai điệu. Một ngày nọ, một vị khách đi thuyền nghe thấy tiếng sáo và hỏi người chàng trai rằng anh đang thổi sáo cho ai mà hay đến thế. Chàng cười rụt rè, chỉ lên khung cửa sổ nhỏ bé ở trên đồi và nói rằng: “ Tôi chưa bao giờ được gặp nàng, nhưng mỗi ngày, nàng đều ngồi đó, thả hoa xuống và nhờ những con gió đưa đến cho tôi để bày tỏ tấm lòng của nàng “. Vì hành khách kia nhìn lên tòa lâu đài tráng lệ trên đồi và cười lớn: “ Anh thật là ngốc quá đi, người lái đò ạ. Đó là công chúa, con gái của đức vua, lại là một mỹ nhân sắc nước hương trời, có biết bao nhiều vị đế vương quyền lực, giàu sang khác muốn được kết duyên với nàng. Làm sao anh có thể nghĩ rằng một mỹ nhân như nàng lại để ý tới một kẻ bần cùng, nghèo khổ như anh cơ chứ? “ Người lái đò chẳng nói chẳng rằng, chàng buồn bã cất cây sáo trúc đi và cho thuyền vào bến trước khi mặt trời tắt hẳn. Niềm hi vọng rằng bằng một cách nào đó, cô gái ngồi bên cửa sổ sẽ yêu chàng đã vỡ tan và thậm chi chàng còn không dám đối mặt với cô nữa, một vết đau như hằn sâu vào trái tim chàng và chắc hẳn sẽ khó có thể chữa lành. Cũng từ ngày hôm đó, người lái đò quyết định không đi qua khúc sông đó nữa. Mỗi ngày, khi bình minh vừa ló dạng, nàng công chúa lại ra ngồi bên cửa sổ, mong chờ hình bóng của chiếc ghe nhỏ bé. Nhưng từng ngày trôi qua, niềm hi vọng dần tan biết. Chiếc ghe không bao giờ trở lại nữa, con tim nàng nát tan khi chờ đợi trong vô vọng, những giọt nước bắt đầu ứa ra từ đôi mắt u sầu của nàng. Tuy nhiên, nàng không từ bỏ chút hi vọng cuối cùng và tiếp tục chờ đợi. Đêm cũng như ngày, nàng ngồi bên cửa sổ, rảo mắt tìm kiếm chiếc ghe nhỏ trên dòng sông, đợi chờ tiếng sáo thân thương đến nỗi không thiết ăn uống, nghỉ ngơi.Chẳng mấy chốc, nàng suy sụp dần và ngã bệnh. Đám người hầu hoảng hốt đi báo tin dữ cho vị vua. Sau khi hay tin về kẻ lái đò làm con gái mình ngã bệnh, vị vua tức giận vô cùng. Ngài cho gọi tất cả các thầy lang có tiếng nhất vùng tới để chữa bệnh cho con. Nhưng không ai có thể làm tình hình của công chúa trở nên tốt hơn, trái lại nàng càng ngày càng yếu ớt hơn từng ngày. Vị vua mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho con gái. Nhận ra rằng không gì có thể chữa lành được bệnh tương tư, ngài ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm cho bằng được kẻ lái đò ngày trước thường thổi sáo trên sông. Người của vị vua đi khắp nơi lùng sục, từ làng này qua làng khác, từ dòng sông này qua dòng sông khác. Chỉ sau một thời gian ngắn, họ trở về và đem theo người lái đò đang run lẩy bẩy và sợ hãi. Cầm cây sáo trúc trên tay, chàng tự hỏi không biết mình đã mắc phải tội gì và tại sao mình lại bị giải tới đây. Vị vua hỏi chàng: “ Nhà ngươi có phải là kẻ đã thổi sáo cho công chúa mỗi ngày không ? “. Chàng trai sợ hãi gật đầu. “ Có vẻ như tiếng sáo giản dị của nhà người đã khiến cho công chúa siêu lòng. Bây giờ nó đang ốm rất nặng. Ta đã luôn cố gắng tìm kiếm một đấng phu quân thích hợp cho con gái ta, và nếu âm nhạc của ngươi có thể chữa lành được tâm hồn đang bị tổn thương của nó thì ta sẽ cho phép người được kết duyên cùng con ta, nếu nó đồng ý. Ta sẽ không bao giờ chia cách hai đứa. Hãy thổi sáo thêm một lần nữa, chàng trai trẻ, và nếu con gái ta chọn nhà người thì ta sẽ chiều theo ý nguyện của nó. “ Chàng trai đứng sững vì bất ngờ. Niềm hi vọng lấy được trái tim của người đẹp bên cửa sổ lại một lần nữa sống dậy. Với một động lực mãnh liệt cùng niềm hạnh phúc lớn lao, chàng đưa cây sáo lên môi và tiếng sáo ngọt ngào lại một lần nữa vang lên, lan tỏa khắp hoàng cung. Nằm trong phòng bệnh, nghe thấy giai điệu quen thuộc, nàng công chúa từ từ mở mắt, và nụ cười cuối cùng cũng trở lại trên môi nàng. Bằng giọng nói yếu ớt, nàng khẽ thì thầm “ Chàng đã trở lại rồi “. Sau đó, nàng nhờ người hầu giúp nàng đứng dậy. Với sức khỏe mới hồi phục, nàng rảo bước khắp hoàng cung và tìm kiếm nơi tiếng sáo đang phát ra. Và rồi, trái tim nàng thổn thức khi nhìn thấy bóng hình một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh đang thổi sáo ở phía cuối đại sảnh. Nàng hồi hộp bước từng bước tới gần hơn, nhịp đập con tim nàng cũng nhanh dần. Nhưng khi nàng đến gần hơn, gần hơn thì đôi mắt nàng lại tỏ vẻ sững sờ, thất vọng. Trái ngược với hình ảnh chàng trai chèo thuyền đẹp trai, tuấn tú trong mộng, chàng trai đứng trước mặt nàng ngay lúc này lại mang một khuôn mặt xấu xí cùng một ngoại hình thô kệch làm nàng không có chút cảm tình nào. Vì lịch sự, nàng cúi chào và cảm ơn rồi yêu cha mình ban cho người lái đò một ít tiền vì đã giúp nàng khỏe lại. Buồn bã trở về khuê phòng, nàng tự hỏi tại sao mình lại ngu ngốc đến mức đem lòng mơ tưởng một kẻ lái đò nghèo hèn, xấu xí. Nàng tự dặn lòng rằng không bao giờ ngồi bên cửa sổ nữa để tránh xa tên lái đò thấp hèn kia. Về phần chàng trai, khi chứng kiến nàng công chúa cư xử như vậy, trái tim chàng đã vỡ nát ra hàng ngàn mảnh. Biết rằng từ trước tới giờ mình vẫn ảo tưởng về những thứ không có thật, con tim chàng bị tổn thương và vô cùng đau khổ. Chàng từ chối túi tiền thưởng của vị vua và lê bước ra đi. Chàng cũng chả còn hứng thú gì với cây sáo nữa, nhìn nó chỉ càng gợi nhớ về người con gái xinh đẹp bên cửa sổ đã từng nhờ gió gởi hoa đến cho mình. Chàng cũng sợ các dòng sông, bởi vì mỗi lần nhìn xuống mặt nước, hình bóng nàng cô chúa xinh đẹp lại phản chiếu trên đó. Yêu thương một người con gái sẽ không bao giờ thuộc về mình làm cho trái tim chàng trở nên kiệt quệ, và chỉ một thời gian sau, người lái đò đã nhắm mắt xuôi tay trong nỗi cô đơn, đau khổ. Tuy nhiên, khi dân làng tới đem xác chàng đi mai táng thì lại không tìm thấy gì, kể cả cây sáo trúc cũng biến mất. Thay vào đó, họ tim được một viên ngọc bích màu xanh ở trên giường. Sau một hồi thảo luận, họ quyết định đem viên ngọc tới cho một nhà điêu khắc để làm thành một chiếc cốc uống nước. Thời gian trôi đi và giai điệu của người lái đò ngày xưa từng làm dân làng ngây ngất cũng chìm vào quên lãng. Một ngày, vị vua ra lệnh cho quân hầu đi tìm một món quà thật quý giá để ông tặng cho con gái mình. Thật trùng hợp, một trong những người hầu của nhà vua đã vô tình đến ngôi làng của người lái đò xưa kia. Sau một hồi tìm kiếm, tên người hầu đã mua chiếc cốc tinh xảo bằng ngọc bích với giá một túi vàng và đem về cung. Bị mê hoặc bởi chiếc cốc, nhà vua ra lệnh cho người hầu đem cất tất cả ly tách cũ đi, chỉ để công chúa sử dụng cái cốc tuyệt mỹ này thôi. Công chúa cũng thích món quà từ cha mình, và ngay khi hớp ngụm nước đầu tiên từ chiếc cốc đó, một giai điệu u uất vang lên trong đầu nàng, một giai điệu mà đã lâu lắm rồi nàng không nghe thấy. Giai điệu đó tuy buồn bã nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Công chúa bèn hớp thêm một ngụm nước nữa, bỗng nhiên ở đáy cốc hiện ra hình ảnh một chiếc ghe nhỏ cùng với bóng dáng của người lái đò đang trôi chầm chậm trên dòng sông yên bình. Ngay lúc đó, ký ức đẹp đẽ về chàng trai trên chiếc ghe, về tiếng sáo ngọt ngào ùa về trong tâm trí nàng. Kể từ khi chàng bỏ đi, không một người đàn ông tuấn tú, đẹp mã nào có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc như vậy. Mỗi ngày với nàng trở nên dài hơn và trống trải hơn so với những ngày ngồi bên cửa sổ. Nàng cảm thấy hối hận vì những gì nàng đã làm và những giọtnước mắt lại lăn dài trên má. “ Người lái đó của thiếp ơi, tình yêu của thiếp dành cho chàng là tình yêu chân thật nhất mà thiếp từng biết. Một tình yêu mà thiếp vĩnh viễn không thể dành lại được. Thiếp đã sai khi để chàng ra đi mãi mãi. Dù bây giờ chàng có đang ở nơi đâu, xin hãy biết rằng thiếp luôn khao khát được nghe lại tiếng sáo của chàng thêm một lần nữa, để được cảm nhận tình yêu ấm áp đó thêm một lần mà thôi “. Vừa nói, nàng vừa rưng rức khóc. Kì diệu thay, vô tình một giọt nước mắt của nàng đã rơi vào cái cốc và ngay khi nó chạm vào mặt nước, chiếc cốc vỡ tan. Sau đó, một làn gió lùa qua khung cửa sổ, từ từ, chậm rãi, cuốn những mảnh vỡ li ti vào màn đêm nặng trĩu.Vang vọng theo làn gió là tiếng sáo thân thuộc cùng với tiếng hót của những chú chim trong đêm. Vậy là, cuối cùng người lái đò nghèo hèn, xấu xí cũng đã thật sự chinh phục được trái tim của nàng công chúa kiêu sa, diễm lệ và linh hồn của chàng cũng đã được yên nghỉ,